Disneyland 1972 Love the old s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 NGHE  XEM! LÀ THỜI GIAN ĐANG HÁT


Phan_22

Khó kìm lòng nổi, tay cũng không tự chủ được chuyển đến trước ngực của

Hướng Nghiên, mặc dù cách một lớp áo, chạm vào thứ gì đó mềm mại, thật

sự là.......

Vương Thiến Thiến bỗng nhiên bừng tỉnh, cảm thấy mình thừa dịp Hướng

Nghiên ngủ mà động tay động chân như vậy, dường như hơi bỉ ổi..... vì thế

ngoan ngoãn quay về nằm lại chỗ cũ.

Muốn gửi tin nhắn cho Trương Thiên Nhất và Nguyệt Lượng để khoe, nhưng

lại nghĩ sau này quay về xuất hiện trước mặt bọn họ cùng với Hướng Nghiên,

làm cho bọn họ ngạc nhiên, vì thể nhịn không nói, nhịn đến mức sắp bị nội

thương, cuối cùng đành phải tiếp tục nhìn chằm chằm Hướng Nghiên mới

dời đi được lực chú ý.

Không nỡ nhắm mắt, sợ vừa tỉnh dậy Hướng Nghiên liền biến mất, sợ mọi

thứ xảy ra hôm nay đều chỉ là mơ mà thôi.

Học tỷ, chị thật sự thích em sao? Thật tốt.....

 

CHƯƠNG 38.  NĂM NGÀY BỐN ĐÊM

Năm đó Tần Thủy Hoàng xây dựng Trường Thành, mục đích để phòng ngự

quân sự, hiện giờ trải qua rất nhiều năm gió táp mưa sa, Trường Thành đã trở

thành nơi ngắm cảnh cho người hiện đại. Đi đến một nửa, bạn Vương Thiến

Thiến bắt đầu thở hổn hển. Hướng Nghiên kéo cô đi lên trên, vừa đi vừa nói:

"Bình thường không rèn luyện phải không, mới đi như vậy đã không chịu nổi

rồi?"

Vương Thiến Thiến ngẩng đầu nhìn ông mặt trời chăm chỉ chiếu rọi vạn vật

nói: "Học tỷ, chúng đi đến chỗ mát nghỉ ngơi một chút đi, em đói rồi."

Hướng Nghiên bất lực với cô, hai người ngồi xuống ở ngay vách tường thành,

Vương Thiến Thiến lấy đồ ăn vặt trong ba lô ra ăn, thấy cách đó không xa

cũng có người giống như các cô, ngồi trên mặt đất ăn cơm dã ngoại. Ánh

nắng chiếu lên người rất ấm áp, mặc dù gió hơi lớn, nhưng không lạnh.

Vương Thiến Thiến quay đầu nói với Hướng Nghiên: "Học tỷ, chị nói xem,

nếu buổi tối đi cắm trại ở đây, có phải sẽ rất thích hay không? Ngắm sao nhất

định rất rõ, lại yên tĩnh, cũng không lạnh nữa."

"Năm đó lúc xây Trường Thành, có bao nhiêu người vì nó mà chết, em chưa

từng nghe qua câu dưới mỗi viên gạch đều chôn không biết bao nhiêu bộ hài

cốt à?"

Sống lưng của Vương Thiến Thiến chợt lạnh, từ từ ngồi xuống bậc thang.

Hướng Nghiên nói tiếp: "Em nghe kỹ tiếng gió này xem, có giống như tiếng

khóc của vong linh hay không?"

Vương Thiến Thiến kéo Hướng Nghiên, "Học tỷ, chúng ta mau đi lên đỉnh

đi...."

 

Đi thẳng cho đến cuối đường, lúc không còn thể leo được nữa, hai người kia

mới dừng chân lại. Ở xa xa, trông thấy được Phong Hỏa Đài trên đỉnh núi đối

diện.

Gió thổi rối loạn mái tóc dài của Hướng Nghiên, chị ấy chỉ đưa tay ra gom

chúng lại, Vương Thiến Thiến lại ngẩn người nhìn Hướng Nghiên như vậy.

Dường như Vương Thiến Thiến rất thích lẳng lặng nhìn Hướng Nghiên như

vậy, trước đây Hướng Nghiên không cảm thấy gì, nhưng mà hiện tại, lại đột

nhiên ngượng ngùng. "Nhìn gì vậy? Có cái gì đẹp?"

"Nhìn phong cảnh."

Hướng Nghiên không để ý tới cô, tựa vào tường thành bên cạnh trông xuống

phía dưới.

Giọng nói của Vương Thiến Thiến bay đến từ phía sau, bị gió thổi tán đi,

giống như đến từ một không gian hư vô khác, cô nói: "Học tỷ, chị có biết sáng

nay thức dậy nhìn thấy chị em vui biết bao nhiêu không? Em rất sợ ngày hôm

qua chỉ là một giấc mơ."

Hướng Nghiên quay đầu, đưa tay lên sờ mặt của Vương Thiến Thiến, cười

nói: "Đồ ngốc..." Chỉ vừa đưa tay, tóc lại bị gió thổi tán loạn. Còn định nói tiếp

những lời tình cảm gì đó, nhưng đột nhiên thấy Vương Thiến Thiến ngồi xổm

xuống tìm kiếm thứ gì trong ba lô, vì thế hỏi cô: "Tìm gì vậy?"

Vương Thiến Thiến cũng không ngẩng đầu, chuyên tâm tìm, "Vào thời điểm

như thế này, nên có nó mới đủ không khí."

"Cái nào?"

"Cái này!" Nói xong, cô giống như dâng vật quý lấy từ trong túi ra một bình

nước bong bóng nhỏ, sau đó đứng ngược gió, mượn sức gió thổi bong bóng.

Thoáng chốc, bong bóng cái lớn cái nhỏ, đỏ mọi màu sắc bay đầy cả đỉnh núi. 

Hướng Nghiên liếc nhìn cô một cái, "Trẻ con......."

Vương Thiến Thiến đi một vòng quanh người Hướng Nghiên, làm cho bong

bóng xung quanh Hướng Nghiên vỡ ra, Hướng Nghiên tức giận đuổi theo

đánh cô. Cuối cùng, ở ngay lúc rất nhiều bong bóng đủ loại màu sắc đang bay

bập bềnh, vỡ ra, Vương Thiến Thiến đột nhiên ôm lấy Hướng Nghiên hôn.

Nụ hôn này rất đột ngột, rất ngang ngược, rất rung động lòng người.

Bởi vì ở một thành phố xa lạ, bởi vì xung quanh không có ai, cho nên mới có

thể tùy ý thoải mái như vậy. Nếu, có thể luôn như thế, thì thật tốt......

Hôn đến sắp hít thở không thông, Vương Thiến Thiến cũng không chịu

buông ra. Hướng Nghiên đẩy vai cô, "Có người lại đây."

"Sợ gì chứ, người khác cũng không biết chúng ta."

Hướng Nghiên đẩy cô ra, đứng ở một bên tiếp tục ngắm phong cảnh. Mấy du

khách phía sau có người đang chụp hình, có người ngắm cảnh xa xa........ Sau

khi ồn ào vài phút mới yên tĩnh trở lại.

Lúc bình thường, nếu mình đứng ngây người ở một nơi nào đó, mà Vương

Thiến Thiến ở bên cạnh, cô ấy đã sớm lại đây nói chuyện với mình, sao bây

giờ ngược lại cô ấy lại im lặng? Quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Vương

Thiến Thiến, thấy cô ấy đang đứng sát một vách tường thành, cúi đầu mài

dũa gì đó ở đỉnh tường. Nhìn từ xa chỉ thấy tay của cô ấy đang chuyển động,

không biết là cầm trong tay thứ gì, giống như......... đang phá hoại của công? 

Hướng Nghiên bước vài bước đến bên cạnh cô, hỏi: "Đang làm gì thế?"

"Khắc chữ."

 

"Không có ý thức, sao lại viết bậy lên di tích cổ."

"Cũng không phải chỉ có mình em như thế, chị xem khắp vách tường bên này

đều vậy."

Quả nhiên đúng như lời của Vương Thiến Thiến, bề mặt kia có đủ loại chữ

của những nước khác nhau dùng cọ vẽ viết, sơ lược có thể thấy được đa số

đều viết là "XXX đã đến đây chơi", cũng có bảy tám kí tự được khắc bằng loại

dao nhỏ chuyên dùng khắc ở trên tường. Lại nhìn Vương Thiến Thiến, đang

cầm thứ gì đó giống như là chìa khóa phòng ngủ khắc từng chút từng chút

một, Hướng Nghiên cúi đầu định xem. Vương Thiến Thiến xoay người lại

ngăn chị ấy nói: "Đợi một lát, em khắc xong rồi sẽ cho chị cùng xem."

Lại mười phút trôi qua, Hướng Nghiên vừa đi qua đã nhìn thấy, đó chỉ là tám

chữ cái. Nhưng vẫn không khó nhận biết, liếc mắt một cái đã nhìn ra được,

trên đó viết là: TTLOVEHN.

"Sao, em viết rất đẹp có phải không?" Vương Thiến Thiến vừa hỏi, vừa đi qua

lại trên lối đi.

"Ừ, trình độ của học sinh lớp lá mẫu giáo, không tệ."

"Tất nhiên, em chính là lớp trưởng của lớp lá."

Hướng Nghiên nói không lại cô, trừng mắt liếc cô một cái nói: "Ranh con."

Vương Thiến Thiến vốn đang đi về phía trước, vừa nghe Hướng Nghiên nói

như vậy, lập tức xoay người trưng ra khuôn mặt tươi cười, "Ai kêu chị thích

chứ?" Sau đó đưa tay ra, chờ Hướng Nghiên đưa tay qua, giống như một buổi

chiều rất lâu trước đây, Hướng Nghiên đứng dưới bậc thang chờ cô. Nhưng

mà lần này, đổi lại cô đứng phía dưới, mà Hướng Nghiên cũng không bị ngã,

bàn tay nắm chặt lấy tay của cô.

 

Dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa thu này, nụ cười đầy ắp trên gương mặt,

lưu lại một bóng dáng tươi sáng rực rỡ trên đường. 

Cứ như vậy, hai người ở bờ biển vui vẻ trải qua năm ngày bốn đêm. Chỉ là

chuyến du lịch năm ngày bốn đêm, lại để lại một kỷ niệm mãi mãi không thể

xóa đi.

Trong khoảng thời gian này bọn Nguyệt Lượng và Trương Thiên Nhất vẫn

gửi tin nhắn cho Vương Thiến Thiến, cô trước sau vẫn nhịn không nói chuyện

của mình và Hướng Nghiên. Vì thế mấy người kia cũng rất lấy làm khó hiểu,

một mình cô ở bờ biển trong khoảng thời gian dài như vậy để làm gì?

Một ngày trước khi trở về, Trương Thiên Nhất lại gửi tin nhắn đến nói: Tớ

gặp được học tỷ Triệu Đình ở căn tin, chị ấy nói học tỷ Hướng Nghiên cũng

mất tích mấy ngày, tính toán thời gian, chẳng lẽ các cậu.........

Vương Thiến Thiến trả lời: Vậy sao? Ừ, ngày mai tớ trở về.

Trương Thiên Nhất cũng không hỏi nữa.

Giữa trưa ngày hôm sau Trương Thiên Nhất đến ga đón, thấy Vương Thiến

Thiến và Hướng Nghiên tay nắm tay xuất hiện trước mặt mình, cười cười

hiểu ra, cũng không nói gì, chỉ giúp các cô xách hành lý đi ra ngoài.

Ánh mặt trời rất ấm áp, trên mặt Vương Thiến Thiến vẫn lộ ra nụ cười,

Trương Thiên Nhất cũng âm thầm cảm thấy tự hào vì hành động lúc trước

của mình. Đôi khi, thấy bạn bè bên cạnh hạnh phúc, còn vui vẻ hơn chính bản

thân mình hạnh phúc.

 

CHƯƠNG 39.  200 LY KEM

Tay của hai người đó, mãi cho đến cửa kí túc xá mới buông ra. Lúc Vương

Thiến Thiến trở lại phòng ngủ, chỉ thấy còn một mình Nguyệt Lượng.

Nguyệt Lượng vừa thấy Vương Thiến Thiến trở về, vội vàng nhảy từ trên

giường xuống, hỏi: "Quà đâu?"

"Quà gì?"

"Đi ra ngoài du lịch không phải cũng nên đem quà về cho chúng tớ mới đúng

sao?" 

Nguyệt Lượng nhận lấy một túi to từ trong tay cô, kết quả phát hiện đó chính

là một đống đồ ăn vặt.

"À.... Chuyện đó........ tớ quên rồi......... hơn nữa ở biển cũng không có cái gì

thích hợp để đem về."

Vương Thiến Thiến chỉ lo vui vẻ với Hướng Nghiên, làm gì có thời gian rảnh

rỗi để suy nghĩ quà gì đó chứ. Nghĩ đến Hướng Nghiên, cô lại không nhịn

được cong khóe miệng.

Nguyệt Lượng thấy tâm trạng của cô không tệ, liền hỏi cô: "Ra đường lụm

được tiền? Sao lại cười vui vẻ như vậy?"

Vương Thiến Thiến đắc ý hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên, "Còn vui hơn nhặt

được tiền nhiều." Đương nhiên rồi, trong lòng cô học tỷ Hướng Nghiên là bảo

vật vô giá.

Nguyệt Lượng không để ý tới cô nữa, định muốn quay trở lại giường tiếp tục

chat với bạn trên mạng, vừa mới quay người lại, chợt nghe Vương Thiến 

Thiến nói: "Nguyệt Lượng! Cậu thua! Mau dẫn tớ đi ăn kem!"

"Cái gì?" Nguyệt Lượng xoay người, trong lúc nhất thời không phản ứng lại

được.

"Chuyện cá cược của chúng ta cậu đừng chối cãi."

Cá cược, à, là chuyện theo đuổi Hướng Nghiên, Nguyệt Lượng không có

quên, chẳng qua...... "Cậu....... theo đuổi được rồi?" Nguyệt Lượng có phần

không thể tin được.

"Hì hì." Vương Thiến Thiến chống nạnh đứng tại chỗ, cười đến thực ngơ ngốc.

Nguyệt Lượng bỗng dưng cảm thấy trước mắt mình tối sầm, mang giày vào

mở cửa đi ra ngoài.

Vương Thiến Thiến kéo cậu ấy lại: "Cậu định làm gì?"

"Tớ muốn lên lầu hỏi Hướng Nghiên một chút, rốt cuộc chị ấy nghĩ gì vậy???"

Đại mỹ nữ hoa khôi của khoa, sao lại bị bé con Vương Thiến Thiến này theo

đuổi được rồi?

"Cậu đừng đi làm phiền chị ấy, mới vừa xuống xe lửa, để cho chị ấy nghỉ ngơi

đi."

"Hử?" Hai mắt Nguyệt Lượng đột nhiên tỏa sáng, cười xấu xa nhìn chằm

chằm Vương Thiến Thiến nửa ngày, mới nói: "Hai người..... cùng đi biển?"

Vương Thiến Thiến ngượng ngùng khẽ gật đầu.

"Ở cùng một phòng?"

Vương Thiến Thiến lại thẹn thùng gật gật đầu. 

"Sau đó........ lên giường?"

Vương Thiến Thiến ngẩng phắt đầu trừng mắt liếc nhìn Nguyệt Lượng một

cái, "Lên giường cái đầu cậu, trong đầu cậu suốt ngày chỉ nghĩ đến lên

giường, cậu nghĩ rằng tớ giống như cậu sao! Hai chúng tớ rất trong sáng."

"Phi, khoe cái gì chứ." Nguyệt Lượng có chút không phục, không phải chỉ là

tạm biệt độc thân thôi sao, có cần phải huênh hoang như vậy không?

"Chuyện kem đó cậu đừng quên, bây giờ tớ đi ngủ trước một lát, tối còn phải

kêu học tỷ thức dậy nữa, cậu chat thì chat đi, đừng làm phiền tớ là được."

"Biết rồi, dong dài......." Nguyệt Lượng đen mặt quay trở lại giường, đây là

chuyện gì chứ..... Hiện giờ mọi người nghĩ gì vậy? Trước đó là Lục Khải, bây

giờ là Hướng Nghiên, chẳng lẽ thật sự muốn thế giới đại đồng (1) sao? Thế

mình có phải nên là.... Lí Nam? Không được, quá hung dữ, không thể chọc

vào; Tống Nhiên? Rất chán, chịu không nổi. Cái gì đây! Nguyệt Lượng lắc lắc

đầu, quả nhiên không quen được với cuộc sống độc thân như vậy. Đột nhiên

trên QQ có một người kêu cô, nhìn đến cái tên quen thuộc đó, cô cười đến cặp

mắt nheo lại thành một đường.

Tuần kế tiếp, là một tuần làm cho Vương Thiến Thiến thật khó quên.

Ngày đầu tiên, Vương Thiến Thiến kêu Nguyệt Lượng: "Đi thôi, đi ăn kem."

"Đi, 200 lần là 200 ly phải không?"

"Ừ, hừ!"

Ngày thứ hai, Nguyệt Lượng chủ động gọi Vương Thiến Thiến: "Khiếm Nhi,

đi nha, đi ăn kem...."

 

"Được."

Ngày thứ ba, Nguyệt Lượng kêu Vương Thiến Thiến: "Khiếm Nhi, đi ăn

kem."

"Ừ."

Ngày thứ tư, Nguyệt Lượng lại gọi Vương Thiến Thiến: "Khiếm Nhi, đi...."

Vương Thiến Thiến hơi nhíu mày, "Hôm nay tớ phải ăn ít một chút."

Ngày thứ năm, Nguyệt Lượng nói: "Khiếm Nhi, đi thôi."

Vương Thiến Thiến nói: "Hôm nay tớ chỉ ăn một ly....."

Ngày thứ sáu, Nguyệt Lượng mới vừa hô một câu "Khiếm Nhi....." Vương

Thiến Thiến vội đáp lại "Đi nữa?"

Ngày thứ bảy, Nguyệt Lượng còn chưa kịp nói chuyện, Vương Thiến Thiến

đã cướp lời trước: "Không đi, ăn đến nỗi tớ bị tiêu chảy...... Cả tháng này tớ

cũng không muốn ăn kem nữa......." Sau đó gọi điện thoại cho Hướng Nghiên:

"Học tỷ, cứu mạng...."

.

.

.

Hiếm khi nào buổi sáng không có lớp, Vương Thiến Thiến ngay cả điểm tâm

cũng lười ăn, quyết định ngủ tới giữa trưa mới rời giường. Sáng sớm Nguyệt

Lượng đã ra ngoài, cũng không biết là đi đâu, chắc là đi hẹn hò, hình như cả

cuộc đời của cậu ấy đều bị chuyện yêu đương chiếm lấy. Lí Nam và Tống

Nhiên đi ra ngoài ăn cơm, trước khi đi còn kêu Vương Thiến Thiến dậy nói

mấy câu. 

Lúc này Vương Thiến Thiến vừa mới nằm xuống, chợt nghe tiếng bước chân

truyền đến từ hành lang, sau đó tiếng bước chân dừng ở trước cửa phòng ngủ

của cô, tiếp đó có người gõ cửa. Vương Thiến Thiến quát to: "Lí Nam chết tiệt!

Tự mình mở cửa đi!"

Người ngoài cửa cũng không hết hy vọng, còn tiếp tục gõ, Vương Thiến Thiến

thở hổn hển xuống giường, vừa mở cửa còn vừa than vãn: "Tống Nhiên cậu

cũng không mang chìa khóa à?" Cửa vừa mở ra, cô lại ngây ngẩn cả người.

"Học tỷ?"

"Có thời gian không? Đi mua đồ với chị."

Vương Thiến Thiến qua loa vuốt lại tóc nói: "Chờ em 5 phút, lập tức xong

ngay." Sau đó phi nhanh cầm lấy sữa rửa mặt vọt vào nhà vệ sinh, lại phi

nhanh trở về.

Từ sau khi đi du lịch, hai người vẫn không có cơ hội gì ở cùng một chỗ,

Hướng Nghiên bận ôn tập, mình thì bị hội sinh viên với mấy tên trong phòng

ngủ quấn lấy. Hiếm khi Hướng Nghiên lại chủ động tìm cô, đương nhiên

phải tốc độ một chút. Đợi đến lúc thay quần áo, cô lại lúng túng.

Hướng Nghiên thấy cô rửa mặt rất nhanh, sao tự nhiên vừa quay trở về lại

đứng ngây ngốc ở kia?

"Học tỷ.... em phải thay quần áo." Nửa ngày, Vương Thiến Thiến mới nói một

câu như vậy.

"Ừ, em thay đi."

Vương Thiến Thiến nắm vạt áo ngủ, rối rắm nửa ngày mới nói: "Chị đứng

đây nhìn, em ngại thay."

 

"Đều là con gái, ngượng gì chứ?"

"Ai, thì chính là ngượng đó........" Lúc bình thường, Vương Thiến Thiến cũng

không ngượng ngùng nhiều như vậy, chỉ là bởi vì hiện tại đang đối mặt với

người mình thích.

Hướng Nghiên bất đắc dĩ khẽ cười, "Được rồi, chị xoay người lại, em thay đi."

"Chị không được nhìn lén đó........"

"Mau thay đi."

Vương Thiến Thiến thấy Hướng Nghiên xoay người qua chỗ khác, mới bắt

đầu cởi áo ngủ, lúc cô mặc áo lót, lo lắng ngẩng đầu nhìn Hướng Nghiên một

cái, chỉ vừa ngước mắt, liền la lên một tiếng, "Học tỷ, chị không giữ lời, vậy

mà lại nhìn lén người ta thay quần áo!" Đưa tay lên che bộ phận quan trọng,

trên mặt cũng che phủ một lớp đỏ ửng.

Hướng Nghiên vịn lấy trụ giường cười thản nhiên, "Cũng không có cái gì

xem, sợ gì chứ."

"Tóm lại chị mau quay người lại, không được nhìn lén nữa."

"Được rồi, nhanh lên."

Vương Thiến Thiến dứt khoát xoay người đưa lưng về phía Hướng Nghiên,

rất nhanh đã thay xong quần áo, lúc cúi đầu mang giày, lại nghe thấy tiếng

của Hướng Nghiên vang lên từ phía sau.

"Một con mèo Doraemon thật lớn."

"Học tỷ!" Vương Thiến Thiến xoay người bĩu môi, "Không phải nói không

nhìn rồi sao? Chị lại nhìn lén quần lót của người ta!" 

Chú thích:

(1) Thế giới đại đồng: là một xã hội trong đó khắp mọi nơi đều hòa bình, mọi

người đều bình đẳng, không còn phân biệt chủng tộc, quốc gia, tôn giáo.....

 

CHƯƠNG 40.  HẠNH PHÚC GIẢN ĐƠN

Đến tháng 11, khắp thành phố đã sớm mất đi màu xanh của lá cây, gió lớn

thổi tới, lướt qua cành cây khô, ngay cả chiếc lá cuối cùng cũng rơi xuống,

đáp lên lề đường đã bị đống lá rụng che phủ, còn chưa nằm yên, đã bị cuốn

bay đến nơi khác. 

Sắp đến mùa đông, cho nên Hướng Nghiên muốn đi mua một vài bộ quần áo

dày.

Dọc theo đường đi, hai tay của Vương Thiến Thiến đút vào túi áo khoác, chỉ

cúi đầu đi bộ, nghe Hướng Nghiên nói chuyện, bản thân mình hiếm khi phát

biểu ý kiến. Cô phát hiện tâm trạng hôm nay của Hướng Nghiên dường như

không tệ, luôn nói chuyện không ngừng, nói đến chỗ hưng phấn còn sẽ không

quan tâm đến hình tượng mà cười to. Vào những lúc như thế này, cô luôn

nghiêng đầu ngắm nhìn sườn mặt của Hướng Nghiên, dưới ánh mặt trời của

mùa thu, gương mặt xinh đẹp mờ ảo, giống như làm sao cũng không nhìn đủ.

Cho dù chỉ là cùng nhau đi bộ trên đường, chỉ nghe Hướng Nghiên nói

chuyện như vậy, cũng sẽ cảm thấy thật thỏa mãn. Hạnh phúc đơn giản như

vậy....

Đột nhiên lại rất muốn đi lên hôn chị ấy, nhưng mà trên đường có rất nhiều

người, thế nhưng tâm lý phá phách của một đứa trẻ con, không suy nghĩ

nhiều, cô đã bước lên chặn trước mặt Hướng Nghiên, Hướng Nghiên vội

dừng bước, suýt chút nữa chóp mũi đã đụng vào nhau.

"Sao thế?" Hướng Nghiên khó hiểu hỏi.

Vương Thiến Thiến nhịn lại rung động trong lòng, từ từ giương khóe miệng,

giơ tay lên so so đỉnh đầu của hai người nói: "Học tỷ, hôm nay chị không có

mang giày cao gót." 

Hướng Nghiên lùi về phía sau một bước, ánh mắt bị lá cây rơi xuống thu hút,

cô nói: "Đúng vậy, không mang, bởi vì sợ em tự ti đó." Sau đó nở nụ cười

trong vắt nhìn về phía Vương Thiến Thiến, lúc đối phương chưa phản ứng

kịp lại nói tiếp: "Chị nói giỡn thôi."

Vương Thiến Thiến khẽ cười, nhớ tới vị trí trước đây, cùng Hướng Nghiên

sóng vai đi tới.

Màu vàng óng rợp cả mặt đất, giống như đi trên con đường hy vọng của

tương lai.

Tốc độ mua quần áo của Hướng Nghiên còn nhanh hơn tưởng tượng của

Vương Thiến Thiến rất nhiều, trên cơ bản chị ấy chỉ thử một chút, cảm thấy

không tệ lắm liền mua, không giống như những cô gái khác, thử lại thử, thử

rồi lại không vừa ý, đến cuối cùng vẫn chưa quyết định.

Thời gian chỉ mới mười giờ rưỡi sáng, Hướng Nghiên đã mua xong những

thứ cần mua. Hai người bốn tay, mỗi tay đều xách hai ba túi đồ. Vương Thiến

Thiến ban đầu định tự mình cầm hết, Hướng Nghiên đương nhiên không

chịu, vì thế Vương Thiến Thiến đành phải giành lấy những thứ nặng, chỉ đưa

cho Hướng Nghiên mấy túi to có vẻ như không nặng mấy.

Đi ra cổng lớn của trung tâm mua sắm, Hướng Nghiên nhìn thoáng qua đồng

hồ nói: "Chúng ta đi ăn cơm đi? Em có đói bụng không?"

Vương Thiến Thiến gật mạnh đầu, từ sáng sớm thức dậy đến bây giờ thật sự

là chưa ăn gì, đương nhiên, không tính cây kem ốc quế lúc đi dạo phố.

"Em muốn ăn gì?"

"Ăn cái gì cũng được." Ăn cái gì cũng được, chỉ cần là ở cùng với chị.

 

"Thế đi ăn cơm cà ri nha? Gần đây có quán cơm cà ri gà rất ngon."

"Vâng, được." 

Vừa đi không được mấy bước, Vương Thiến Thiến thoáng liếc mắt nhìn thấy

dây giày của Hướng Nghiên bị tuột, vì thế gọi Hướng Nghiên lại nói: "Học tỷ,

dây giày của chị bị tuột rồi."

Hướng Nghiên cúi đầu nhìn thấy, dây giày cũng không phải hoàn toàn bị

tuột, chỉ là bị nới lỏng buông xuống hai bên, cũng sắp tuột, cũng may Vương

Thiến Thiến nói kịp thời, bằng không nếu thật sự bị tuột, cô nhất định sẽ đạp

trúng dây giày té nhào. Cô cầm mấy túi đồ trong tay đưa tới trước mặt Vương

Thiến Thiến, "Giúp chị cầm một chút, chị buộc dây giày."

Vương Thiến Thiến không nhận đồ trong tay chị ấy, mà đem toàn bộ túi to

trong tay mình nhét vào tay chị ấy nói: "Chị cầm trước một lát." Nói xong ngồi

xổm xuống buộc lại dây giày cho Hướng Nghiên, sau khi buộc một cái nơ

bướm xinh đẹp, lại tháo dây giày còn lại ra, buộc lại một lần nữa. "Như vậy sẽ

không bị tuột nữa."

Hướng Nghiên bị ánh mắt của những người qua đường xung quanh làm cho

đỏ mặt, động tác thân mật như vậy, đối với những đôi tình nhân thông

thường là hành động vô cùng bình thường, nhưng mà, hai người con gái như

vậy...... Tuy rằng đã đến với nhau, nhưng cô vẫn hơi không thích ứng.

Sau khi buộc dây giày xong, Vương Thiến Thiến đứng lên tiếp nhận tất cả túi

to trong tay Hướng Nghiên, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."

Hướng Nghiên quên luôn việc giúp cô ấy chia sẻ sức nặng, giống như mất

hồn đi về phía trước, trên chân truyền đến cảm giác thít chặt của dây giày vừa

được buộc xong. Mãi cho đến khi vào quán ăn gọi món, Hướng Nghiên vẫn

còn bị chìm trong trạng thái mơ hồ.

 

"Học tỷ?" Vương Thiến Thiến nhẹ giọng kêu chị ấy, "Buổi chiều có sắp xếp gì

không? Quay về trường luôn hay là đi đâu?"

"Hửm?" Hướng Nghiên không nghe rõ cô nói gì.

Vương Thiến Thiến lại hỏi: "Vừa rồi em hỏi chị chiều nay muốn đi đâu, quay

về trường hay là đi chỗ nào? Chị suy nghĩ gì mà lại nhập tâm như vậy?"

"Không có gì, chiều nay em có lớp không?"

"Không......... Không có......" Vương Thiến Thiến mở to mắt nói dối, thật ra buổi

chiều cô có tiết.

"Vậy...... có muốn đi xem phim không?"

"Được." Vương Thiến Thiến vừa đồng ý, vừa bấm tin nhắn trong điện thoại:

Chiều nay giúp tớ điểm danh.

Cơm cà ri của quán ăn đó quả là rất ngon, Vương Thiến Thiến lâu rồi chưa ăn

nhiều như vậy, tuy rằng cô luôn thường xuyên la đói, nhưng mà mỗi lần ăn

cơm chỉ ăn một chút đã no. Lần này, cô lại ăn hơn phân nửa bàn. Sau đó uống

một hớp nước trái cây lớn, sau khi uống hết còn cảm thấy tiếc nuối mà nhíu

mày cắn ống hút.

"Kêu thêm cho em một ly nước trái cây nữa?" Hướng Nghiên nhìn dáng vẻ

của cô như vậy bỗng cảm thấy buồn cười, giống như một đứa con nít, uống

hết nước liền cảm thấy không vui.

Vương Thiến Thiến vẫn cắn ống hút, nhăn mày lắc lắc đầu, ậm ờ nói: "Không

cần đâu."

Hướng Nghiên hết cách với cô, nhẹ nhàng đẩy ly của mình về phía trước.

 

Vương Thiến Thiến do dự một chút, cắm ống hút của mình vào ly nước trước

mặt. Một cái ly, hai ống hút, ngay cả khóe mắt của cô cũng chứa ý cười.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .